Ngày còn là một đứa bé, chẳng hiểu sao tôi lại rất thích ngắm hoa sen. Tôi thích nhất là được nghe hương thơm của sen lẫn mùi bùn ngai ngái vì nó đem lại cho tôi cảm giác bình yên và thanh thản. Tôi yêu sự hài hoà trong màu sắc của sen - màu hồng nhẹ nhàng như đôi má của người con gái dậy thì, nhưng lại nổi bật nhờ màu xanh đậm của lá, một sự tương phản ? Chẳng biết tôi thích ngắm sen từ bao giờ, chắc là từ dạo ấy ...
Dạo ấy là lúc nào, tôi chẳng thể nhớ rõ thời điểm. Chỉ biết lúc đó tôi là một thằng bé nghịch như quỷ sứ, không bao giờ ngồi im một chỗ, vậy mà cũng có một chỗ có thể khiến tôi ngồi yên, đó là bờ ao của một cái ao nhỏ phía sau ngôi chùa gần nhà. Chẳng biết chùa được xây từ bao giờ, nhưng trông rất cổ kính và rất tĩnh lặng. Âm thanh duy nhất phát ra từ ngôi chùa là tiếng mõ tụng kinh của ông sư già - nó đều đều và dễ khiến cho tôi có cảm giác buồn ngủ. Còn tiếng chuông chùa thì tôi cũng chẳng nhớ là có không nữa, mà cũng chẳng thấy cái chuông nào trong chùa. Tôi chẳng bao giờ dám đi thẳng vào điện chính của chùa, vì sợ cái tượng ông Phật có đôi mắt nhìn xa xăm, với lại người lớn hay doạ tôi nếu còn tiếp tục nghịch phá thì Phật sẽ phạt rất nặng. Chùa được bao quanh bởi một hàng dào bằng cây duối. Có lẽ do ít được cắt tỉa nên nó um tùm, phủ cao quá đầu người. Tôi tìm được một khoảng trống, vừa đủ để mình chui qua, và đây là lối duy nhất tôi dùng để "đột nhập" vào sau sân chùa. Tôi chằng ăn trộm, ăn cắp gì cả, chỉ ngồi yên vị trên bờ ao, ngắm nhìn hoa sen, hoặc thi thoảng khoát tay xuống làn nước mát lạnh và trong veo. Chắc thấy tôi cũng chẳng gây náo động gì chốn tu hành nên có vài lần ông sư bắt gặp, nhưng cũng chỉ nhìn tôi với ánh mắt nhân từ mà thôi. Thỉnh thoảng, tôi còn được ông cho oản (thứ cơm nếp đóng thành khuôn) ăn với chuối thơm lừng. Nhưng chẳng bao giờ ông hỏi tôi vào bằng cách nào, và vào để làm gì...
Thực ra, tôi thích ngắm sen, và tôi thích ngắm chị...
Chị đẹp lắm, chẳng biết lúc đó tôi đã đủ nhận thức để hiểu được vẻ đẹp của người phụ nữ là gì chưa ? Chắc là chưa. Chỉ đơn giản là tôi thích ngắm chị. Thích nhìn đôi mắt to nổi bật nhờ đôi hàng mi cong vút trên khuôn mặt tròn đầy đặn như trăng rằm, thích nhìn nụ cười được điểm thêm nhờ cái lúm đồng tiền trên má phải. Mái tóc của chị đen, dày và chỉ buộc lửng ngang lưng bằng một dải lụa hồng. Dáng người chị nhỏ nhắn, thanh thoát trong một cái áo sơ mi màu xanh nhạt, màu lá sen bạc màu ? Chẳng nhớ. Cứ mỗi khi chị đến thì không khí cả ao sen đều trở nên mát dịu, và hương sen bỗng trở nên dịu dàng hơn. Chị chỉ nhìn tôi cười, không một lời nói - tôi ngỡ chị là tiên nữ giáng trần. Chị đến đột ngột và ... biến mất cũng đột ngột. Chỉ là một làn gió nhẹ làm mắt tôi hoa lên. Sau đó là ao sen, hoa sen, lá sen, đài sen, hương sen dường như chững lại. Chẳng có gì ngoài sen.
Tôi quay lại phương Nam đầy nắng. Sen ở đây không thể bằng sen ở cái ao nhỏ ấy. Tôi nhớ sen, nhớ chị. Hình ảnh của chị dường như đã hằn sâu vào đầu tôi, bức vẽ chân dung đầu tiên mà tôi thực hiện là bức vẽ dựa vào ký ức - bức vẽ chân dung của chị.
Mười ba năm sau tôi quay lại chốn xưa. Tôi mong được ngắm lại sen, mong được gặp chị, tôi chạy vội đến chùa. Có điều tôi không thể vào bằng cách chui qua hàng rào duối vì nó đã được thay thế hoàn toàn bằng một bức tường gạch vững chãi. Lần này tôi bước vào đường hoàng bằng lối đi chính. Vẫn là bức tượng đó, nhưng đôi mắt không còn xa xăm mà chỉ thấy toát lên vẻ từ bi, thánh thiện. Tôi thắp hương, khói hương cay xè bay vào mắt khiến cho hai mắt tôi nhạt nhoè... Sư cụ chậm chạp tiến về phía tôi, trông sư già đi nhiều quá - mười ba năm rồi còn gì ? Tôi xin phép sư cụ ra sau chùa để ngắm hoa sen, người chậm rã dẫn tôi theo con đường nhỏ lát bằng gạch tàu, con đường phủ đầy rêu có lẽ vì ít người qua lại.
Tôi sững lại khi nhìn thấy ao sen. Ao vẫn như xưa, sen vẫn nở đều, mùi hương vẫn dịu dàng như ánh mắt chị. Bao kỷ niệm xưa chợt ùa về, bóp nghẹt cảm xúc của tôi. Bỗng dưng tôi thấy mình giống như một kẻ bị bỏ đói lâu ngày, ngấu nghiến lấy những hình ảnh của sen. Chân tay tôi cứng lại vì sự tấn công ồ ạt của hình ảnh sen, sự dịu dàng của sen ở đâu ? Sao chỉ có sen mà không có chị ?
- Cậu thích hoa sen à? Câu hỏi của ông sư làm tôi choàng tỉnh. Tôi im lặng một lúc rồi bắt đầu kể cho người nghe câu chuyện về sen, về chị. Sư thở dài rồi nói:
- Phải có duyên thí chủ mới gặp được người con gái ấy.
Hai tai tôi ù đi, vì tôi chợt hiểu ra điều gì về chị.
Cái ao là do một hố bom tạo ra. Người làng không dám lấp vì không thể tìm được xác của chị. Sau đó nước mưa chảy vào thành ao, rồi tự nhiên sen xuất hiện. Chẳng ai trồng, chẳng ai chăm mà sen trong ao vẫn tươi tốt lạ thường, hệt như sức sống của người thiếu nữ. Tôi đuợc biết tên chị là Liên - Liên là sen, và lúc đấy chị mới vừa tròn mười bảy. Cả ngôi làng đã gần như biến mất trong đợt mưa bom đấy, chỉ có ngôi chùa là vẫn còn nguyên vẹn.
Chỉ có tôi và sư cụ là những người thấy chị. Chị đã hoá thân vào sen.
P/S: truyện này viết đợt 2006, thời ấy @linh_nguyenngoc_a70a437d mới xuất hiện kết bạn Y360
Oldest comments (1)
Nhiều lúc ngỡ là thật nhưng hóa ra chỉ là giấc mơ thôi