Tụi bạn cứ kêu đi họp cấp 3, mình từ chối. Thầm nghĩ có kỷ niệm quái quỷ nào đâu mà đi? Tụi bạn nhất định bắt đi "mày không đi không được". Ờ thì đi.
Đến nơi họp mặt, bạn bè kéo ra gặp một bạn gái. Quỳnh Anh - cô gái mà tôi theo đuổi hồi cấp 3, năm lớp 12 ra định cư nước ngoài nay trở về VN.
Nói chuyện, cô ấy tâm sự hiện là mẹ đơn thân. Lấy chồng người nước ngoài, sự khác biệt về văn hóa Đông Tây đã khiến cô có quyết định như trên.
Hiện tại cô ấy đang sống ở căn hộ cao cấp ở quận 7 với con. Thân gái một mình, ở xa về cũng không rành đường. Cô ấy nhờ tôi chở về.
Đến nhà, cô ấy mời tôi lên căn hộ. Căn hộ 80m vuông có vẻ rộng rãi so với người mẹ trẻ và đứa con. "Lúc đầu Quỳnh Anh tưởng mình mạnh mẽ. Hoá ra, thiếu người đàn ông không đơn giản như QA nghĩ."
Mặc dù cô ấy quay lưng, tôi vẫn cảm nhận tiếng thở dài rất nhẹ của cô ấy.
- Quý uống bia với Quỳnh Anh nhé.
- À, chút nữa Quý phải chạy xe về...
Có vẻ không bận tâm đến câu nói của tôi, QA mở tủ lạnh lấy vài lon ken cùng ít đồ khô "Mừng vì họp lớp"
Tôi nhận lấy lon ken từ tay QA. Vô tình hay cố ý, tay tôi chạm tay QA. Kỷ niệm ùa về như 1 cơn bão.
- Làm gì mà ngẩn người ra thế? QA nháy mắt tinh nghịch.
- À thì ...
(tụt hứng, éo viết nữa)
Oldest comments (5)
:)))))))
À thì ... Quý không còn hormone nữa
thôi, viết nốt theo phiên bản bựa
Theo "những chú dê vui vẻ" thì đây là một cơ hội xếp vào hạng AA - rất hiếm có và tỉ lệ chốt đơn cao 💮
Kết nhạt vậy :))