(Bài viết mang tính tự sự)
Hà Nội với tôi giống như một cố nhân với nhiều kỉ niệm cả đáng nhớ và đáng quên. Nhân dịp lễ dài ngày, trong khi người Hà Nội đổ xô về Hải Phòng food tour và đi biển thì tôi lại ngược dòng từ Hải Phòng về thăm Hà Nội.
Hà Nội chào đón tôi bằng tiết trời man mát như vào thu. Những cung đường quen thuộc từ chục năm trước vẫn từng đó ngôi nhà, hàng quán. Giao thông tuy có nhộn nhịp nhưng không giấu được vẻ bình yên, cổ kính đến nao lòng. Mùi cốm xen lẫn mùi từ các xe hàng rong bán đồ ăn vẫn hấp dẫn như thuở tôi còn lạ lẫm mà say mê một đô thị sầm uất, hiện đại.
Tôi ngước mắt nhìn tuyến đường sắt trên cao, rồi nhìn qua lan can ngôi trường cũ tôi đã đi học mòn bao nhiêu đôi dép. Thứ cảm giác xưa cũ cùng những hoài niệm khiến lòng tôi hơi nhói buốt. Bạn tôi không còn ở đó nữa...
Tôi là người khá đơn giản và trung thành. Tôi vẫn giữ nhiều thói quen cũ, niềm tin cũ, lý tưởng cũ, thú vui cũ. Tôi nhịp bước trên phố đi bộ, qua những gian hàng đông đúc ở chợ đêm phố cổ và ngồi lặng ngắm mặt Hồ Gươm lăn tăn phản chiếu muôn vạn sắc màu. Cuộc sống bộn bề đã xô ta vào những ngã rẽ khác nhau. Có lúc tôi rất nghi ngờ những năm tháng thanh xuân của mình. Tôi không nhớ tôi đã để bạn lại, hay bạn đã để tôi lại. Hoặc có thể chúng ta đều vội vã chạy theo những cuồng nhiệt và hoang dại của tuổi trẻ, và đánh rơi những hoài bão, hứa hẹn ở sau lưng. Trải qua nhiều khắc nghiệt trong cuộc đời, tôi đã luôn kiên cường chiến đấu, rèn giũa bản thân và không ngừng hoàn thiện. Thi thoảng tôi vẫn quay lại Hà Nội với hi vọng mơ hồ gặp gỡ những người bạn cũ, không phải để sống lại những tháng ngày cũ, mà là để tiếp tục những tình cảm chân thành, không vụ lợi giữa xã hội điên đảo vì vật chất. Nhưng chỉ có tôi vẫn là tôi, còn Hà Nội đã không phải là Hà Nội của cái thời xưa ấy.
À, đồ ăn của Hà Nội cũng không còn ngon nữa. Và giá cả thì đúng là cắt cổ!
Top comments (19)
Tháng trước có ra Hà Nội, đi hết các quán quen...dở đi thật. Còn lại được mỗi cà phê trứng là như xưa.
Thời cấp 3 vs sinh viên của mình gắn liền với đường Phan Đình Phùng, Hoàng Diệu, cái cây có tán hình trái tim. Từ ngày cái cây bị đốn, có gì đó của Hà Nội đã mãi mãi ko còn.
Em đi qua đường Hoàng Diệu nhiều lần mà ko thấy cái tán cây nào hình trái tim nhỉ? Thời của bác là thời nào?
Thời 2005-2010
Ô, mình cũng khóa 2005. Chắc mình chưa đủ lãng mạn để nhìn ra tán cây hình trái tim =))
Ah đồ con mèo =))
=))
Có nguyên một giai đoạn dài dài mình với thằng em ruột hay đi chơi đêm với nhau. Hành trình là đi đến những nơi cũ có kỷ niệm hồi xưa. Có những chỗ đã bị thay đổi không còn nữa, có những thứ còn nguyên... nhưng dần dà mình nhận ra rằng mấy thứ còn lại kia cũng sẽ nhanh chóng rời xa mình mãi mãi thôi. Buồn phết.
Haiz, sao lại đi chơi đêm với thằng em ruột hả bác?
Điều rút ra là "khi yêu đừng quay đầu lại" - dù là kiểu yêu nào. Mọi thứ đều phải thay đổi để tồn tại và phát triển. Cái cũ phải đi qua thì cái mới mới đến được.
Đây cũng không phải kiểu "tích cực độc hại". Mà chỉ là tìm ra quy luật của vạn vật để nhẹ nhõm rũ bỏ những bi ai của hồng trần =))
À, mình với thằng em thân nhau và nói chuyện chia sẻ được nhiều thứ. Chơi bời gì cũng rủ nó đi cùng cả. 😁
Hồng nhan tri kỷ của bác đâu?
Vợ mình thì lại kiểu khác, mỗi người một kiểu chơi thôi 😁
Ôi bác nhiều account vãi linh hồn vậy? Làm em cứ tưởng hội này xôm thế. Đang định rủ off =))
Đâu, vẫn 1 account đấy. Có tính năng thay đổi trong profile mà
À bạn viết bài nên có tags nhé!!!
Sao em đăng bao nhiêu bài mà giờ bác mới nhắc vậy?
hôm nọ khoe bài bạn với một đứa mới mà nó không thấy bài của bạn trên feed - hashtag nó có tác dụng vậy đó :D
Ối chết, mà sao phải khoe bài em vậy? Mấy câu chuyện của em toàn có thật, nhân vật trong câu chuyện biết thì chửi em chết :s
Đã ở HN tròn 15 năm, cảm giác bây giờ là muốn về quê. Ở HN ngày càng bon chen ngột ngạt, buổi sáng chen chân đi làm, buổi chiều chen chân đi về trong biển người. Ngày xưa từng mong ước được trụ lại nơi này nhưng đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, càng có tuổi lại càng mong bình yên.
Về nghe gió thổi, ngắm mây bay
Trồng rau nuôi cá, sống qua ngày
Cố bám phồn hoa rồi cũng thế
Ngày về đất mẹ, trắng đôi tay…!!!